Nếu bạn đã từng đọc cuốn tiểu thuyết ‘Hãy chăm sóc mẹ’ của nhà văn Shin Kyung Sook, hẳn là nó sẽ để lại trong bạn những cảm xúc sâu nặng và nhiều tầng suy nghĩ về mẹ và về chính bản thân mình. Chúng ta không coi nhẹ những hy sinh vất vả của mẹ, nhưng chúng ta cũng không thực sự thấu hiểu và thể hiện lòng biết ơn hay trân quý những điều ấy. Đừng để đến khi muộn rồi mới nhận ra sự vô tâm của mình.
Mẹ bị lạc rồi!
Khoảnh khắc để con nhận ra sự vô tâm của mình đối với mẹ, con phải trả giá bằng nỗi sợ sẽ mất đi mẹ mãi mãi.
Trong cuốn tiểu thuyết ‘Hãy chăm sóc mẹ’, câu chuyện bắt đầu bằng hình ảnh người mẹ bị lạc ở ga tàu Seoul đông đúc trong lúc đi cùng chồng lên thành phố thăm các con. Khoảng thời gian mẹ mất tích cũng là lúc các con và chồng bà nhận ra rằng, họ chẳng hiểu gì về người mẹ, người vợ của mình.
Hình ảnh người phụ nữ lớn tuổi một mình chìm trong biển người tấp nập nơi thành thị, được người đi đường miêu tả là “một bà già cứ lững thững bước đi, thỉnh thoảng lại ngồi bệt xuống đường hay đứng thẫn thờ trước cầu thang cuốn”. Trong khi cô con gái của bà vẫn nghĩ rằng mẹ mình “bước đi giữa biển người với phong thái có thể đe dọa cả những tòa nhà lừng lững đang nhìn thẳng xuống từ trên cao”. Hơn nữa, họ thậm chí còn không rõ về ngày tháng năm sinh của mẹ khi viết thông báo tìm người lạc.
Trong suốt quá trình cả nhà tìm kiếm bà, họ đã phát tờ rơi, đăng tin lên mạng, viết thông báo mất tích,… Và thứ họ tìm thấy trước hết không phải người mẹ, người vợ của mình, mà là những sự thật về bà. Sự thật rằng bà không biết chữ và còn đang bị bệnh ung thư vú khiến cho đầu óc không được minh mẫn như bình thường. Điều này khiến cho hy vọng tìm lại mẹ càng mong manh hơn.
Đức hy sinh của người mẹ trong câu chuyện dần được làm rõ dưới góc nhìn đầy lo lắng và cảm giác day dứt tội lỗi của những người con và chồng của bà. Chỉ có khi bà không còn ở đây nữa, họ mới nhận ra sự vô tâm, thờ ơ của mình. Ai cũng mải mê với cuộc sống của bản thân và quên mất rằng mẹ cũng có niềm hạnh phúc và những ước mơ riêng của mẹ. Họ bắt đầu hồi tưởng về tất cả những khoảnh khắc có mẹ, kể cả những điều tưởng như nhỏ nhặt nhất khi nghĩ lại cũng trở nên thật lớn lao.
Xem thêm: Hành trình trưởng thành của con và những điều cha mẹ chưa kể
Tâm sự của mẹ
Người mẹ trong cuốn tiểu thuyết được nhận xét là “một người phụ nữ nông thôn điển hình, quên mình vì gia đình”. Mẹ quên đi hạnh phúc và ước mơ riêng của bản thân vì muốn chăm sóc cho con cái.
Chương thứ 2 của cuốn truyện là lời xin lỗi của mẹ dành cho cậu con trai cả – đứa con mà mẹ thương yêu nhất – “Xin lỗi con, Hong-chol”, mẹ đã luôn dằn vặt chính mình vì nghĩ rằng mình đã làm gián đoạn giấc mơ trở thành công tố viên của cậu. Trong khi đó cũng chính là ước mơ cả đời của mẹ. Từ khi nào mà ước mơ của con cái cũng chính là ước mơ của mẹ?
Chương thứ 3 bộc lộ những suy nghĩ day dứt trong lòng người chồng, ông nghĩ lại quãng thời gian hơn 50 năm chung sống và nhận ra mình đã vô tâm và thờ ơ đến mức nào. Cả đời ông cứ thường xuyên lang bạt khắp nơi, mỗi khi trở về lại nói “Tôi đã về đây!”. Và hiện tại, ông chỉ ước được nghe câu này từ người vợ đang mất tích của mình. Giá mà hôm ấy ở ga Seoul, ông đi chậm lại một chút, đứng lại đợi bà, sải bước đi bên cạnh bà….
Mẹ dành cả đời hy sinh vì gia đình nhưng chưa một ai từng quan tâm đến hạnh phúc của mẹ, ước mơ của mẹ. Chưa một ai biết rằng trong lòng mẹ cũng có những tâm sự thầm kín, những đau khổ đã phải chịu đựng một mình, những nỗi băn khoăn, day dứt chưa một lần được thổ lộ thành lời. Cô con gái thứ hai đã viết trong thư rằng:
“Em không thể sống giống như mẹ, vậy thì có lẽ nào mẹ lại muốn sống như thế? Tại sao em chưa từng mảy may nghĩ tới những ước mơ của mẹ?”
Hay:
“Những việc mà người khác không làm được thì mẹ đều tự mình làm cả. Em cho rằng vì thế mà mẹ ngày một cạn kiệt đi. Cuối cùng mẹ trở thành con người không tìm nổi nhà của bất kỳ đứa con nào của mình.”
Hãy chăm sóc mẹ
“Cho dù mẹ mất tích thì mua hè vẫn đến, mùa thu sẽ lại về và mùa đông cứ sang như vốn dĩ. Và con sẽ sống trong một thế giới không có mẹ”.
Cuốn truyện khép lại với hình ảnh cô con gái thứ 3 sang Roma và tìm mua cho mẹ một chuỗi tràng hạt hoa hồng. Có một điều gì đó mãnh liệt cứ níu giữ chân cô ở bức tượng Đức Mẹ Sầu Bi, cô nghĩ đến mẹ mình, người hi sinh cả đời cho chồng con nhưng chưa ai làm được gì cho mẹ. Cô nhận ra rằng mình cứ nhận lấy những tình yêu thương và hy sinh ấy một cách tự nhiên như thể đó là điều khiển nhiên. Cô không xem nhẹ nó, nhưng cô cũng chưa một lần thể hiện sự biết ơn và trân quý nó.
Tại sao chúng ta cứ mặc định là Mẹ thì phải hy sinh?
Tại sao cứ phải đợi đến lúc mất đi rồi mới biết trân trọng? Tại sao đến khi mẹ không còn trên cõi đời này mới bắt đầu thấy ân hận và day dứt? Thay vào đó, hãy làm một điều đơn giản ngay từ bây giờ: Hãy chăm sóc mẹ
Xem thêm: Tuổi già và những nỗi lo không tên của cha mẹ
THÔNG TIN LIÊN HỆ:
Địa chỉ: Số 1095 Giải Phóng, Hoàng Mai, Hà Nội
Điện thoại: 1900 866 619
Email: [email protected]
Website: https://azado.com.vn/
Facebook: https://www.facebook.com/AZADO.choghemassage.com.vn
GHẾ MASSAGE AZADO – GIÁ TRỊ SỨC KHỎE CHO MỌI NHÀ